Em bán chi dưới bợ trên sàn
Dầm sương phản mại, cảm thương hàn ai nuôi?
Em buôn chi có bị, có cân
Em xuống đò dọc một thân mọt mình?
Em buôn trầu kể mớ bán trăm,
Gặp cơn gió bấc em nằm em lo
Em buồn vì đã lở duyên
Anh buồn vì chẳng được yên gia đình.
Em cầm cái đấu đi đong
Anh nay vuốt ngọn sào sông kém gì.
Em cất mái cheo làm nhìn chàng rơi lụy
Thổn thức gan vàng, thối dị tấm nan
Chàng đành như phụ mẫu không đành
Lá cây tre khuất ngọn ngành, trời ơi!
Em chả tham nhà ngói tày đình
Tham về ngọn núi rập rình trên tay
Chà tham nhà ngói anh đâu
Tham về con mắt bồ câu liếc người.
Em chê thuyền thúng chẳng đi
Em đi huyền án có khi gập ghềnh
Ba chìm bảy nổi lênh đênh
Có đi để ngã để nghênh thiệt thòi.
Em chớ thấy anh bé mà sầu
Khi con ong nó bao nhiêu tuổi, nó châm bầu, bầu thui.
Không có nhận xét nào: