Cơm ăn một bát sao no
Kẻ về người ở sao cho đành lòng.
Hỡi cô gánh nước quang mây
Cho anh một gáo tưới cây ngô đồng
Cây ngô đồng cành cao cành thấp
Ngọn ngô đồng lá dọc lá ngang
Quả dưa gang ngoài xanh trong trắng
Quả mướp đắng ngoài trắng trong vàng
Từ ngày anh gặp mặt nàng
Lòng anh ngao ngán, dạ càng ngẩn ngơ.
Đêm qua trời sáng trăng rằm
Anh đi qua cửa anh nằm không yên
Mê anh chẳng phải mê tiền
Thấy anh lịch sự có duyên dịu dàng
Thấy anh em những mơ màng
Tưởng rằng đâu đấy phượng hoàng kết đôi.
Thấy anh chưa kịp ngỏ lời
Ai ngờ anh đã vội rời gót loan.
Thiếp tôi mê mẫn canh tàn
Chiêm bao như thấy anh chàng ngồi bên
Tỉnh ra lẳng lặng yên nhiên
Tương tư bệnh nó phát liên miên cả ngày
Nghĩ rằng duyên nợ từ đây
Xin chàng hãy lại chơi đây chút nào.
Gần chùa chả được ăn xôi
Gần nàg chả được sánh duyên cùng nàng.
Ai về đằng ấy hôm mai
Gửi răm cái nhớ , gửi vài cái thương
Gửi cho đến chiếu đến giường
Gửi cho đến tận quê hương chàng nằm
Vắng chàng em vẫn hỏi thăm
Nơi ăn đã vậy, nơi nằm là sao?
Đã liều muối mặn dưa xanh
Gói cơm nằm đất theo anh bận này.
Đã mang lấy cái thân tằm
Không vương tơ nữa cũng nằm trong tơ.
Đêm nằm tơ tưởng, tưởng tơ
Chiêm bao thấy bậu, dậy chờ chiếu không.
Đã mang thân ngãi vào mình
Bỏ đi thì tiếc công trình xưa nay.
Đã mong kiết nghĩa tương giao
Lòng còn mơ tưởng cây cao lá dài
Bây giờ buôn bán theo ai
Nặng đầu chử hiếu nặng vai chử tình
Hiếu tình buồn bực trong mình
Sợ thầy hải mẹ làm thinh vui cười.
Đã nguyền hai chử đồng tâm
Càng dày nghĩa trước càng thâm ân tình.
Đã rằng là nghĩa vợ chồng
Dầu cho nghiêng núi, cạn sông chẳng rời.
E mai không thiệt như lời
Lăng xăng như bướm đậu rồi lại bay.
"Còn nữa"
Không có nhận xét nào: