Vào một phút giây nào đó trong cuộc đời, lúc nhàn rỗi hay trong dòng đời xô đẩy ngược xuôi, khi đi qua cồn cát cây đa bến đò cũ, khi vô tình nghe một bài hát quen thuộc, ăn một trái cây, hoặc khi đi giữa đêm mưa, ngồi gữa nắng hè oi bức ở Làng quê ta bỗng mê đi trong hương thơm thanh dịu và dư vị ngọt ngào ngày ấy. Dịu ngọt như thứ trái chín đầu mùa đó là cảm giác khi ta nhớ về những kỷ niệm ngọt ngào với người yêu cũ.
Lòng ta bổng thốt lên thành lời, trời ơi ! sao ta không quên được mối tình đầu, dù nhớ lại chỉ nuối tiếc và đắng cay. Trời bắt ta phải nhớ, để biết đó là những tháng năm tười đẹp nhất của tuổi xuân, sống và khát khao yêu hết mình bây giờ nhìn lại như những điều không có thể.
Tháng năm dần xa dòng đời xô đẩy, hạnh phúc đã đi qua ta mới biết đó là những phút giây quý giá chẳng thể nào quên.
Khi tâm tư sâu lắng có khi lẫn vào giấc ngũ nét mặt thân quen của người xưa và nụ cười đã một thời làm hồn ta điên đảo, Khi tỉnh lại ta chợt hiểu ta không còn là một anh chàng năm xưa bồng bột và hiếu thắng, cũng không còn nỗi đau và nước mắt, không còn trách, giận, và cố gắng lãng quên.
Nhớ về người yêu bắng những kỷ niệm không tên, những kỷ niệm mỏng manh như sợi tơ ngỡ đã đứt mòn theo năm tháng. Vậy mà vẫn còn tinh nguyên, Ta không còn nhớ đã khóc một mình, đã nói những lời giận hờn trách cứ? Cũng không còn nhớ rõ buổi chia tay sau những lần hò hẹn. Cái còn lại trong ta lúc này chỉ là những kỷ niệm ngọt ngào, ngây ngất men say.
Nỗi nhớ về người yêu sao cứ dai dẳng đeo nặng lòng ta, thỉnh thoảng nó chợt đến làm quặn thắt lòng ta như như lúc còn yêu, xót xa như lúc mới chia tay vô tình chạm tay vào kỷ niệm. Bây giờ đây, khi đi qua những con đường quen, những quán xưa, nhìn thấy một hàng cây một đồ vật quen thuộc, nghe một giọng nói, nhìn thấy dáng dấp của một cô thôn nữ đi qua gần giống người yêu cũ lòng ta lại quặn đau.
Nhiều khi nhớ người yêu ta lại thấy lòng ta dâng trào đầy cảm xúc khó tả, Khi nhìn thấy vợ con ta bỗng giật mình hoảng hốt như vừa làm một chuyện gì xấu xa tồi tệ trái với lương tâm, đạo lý.
Xin lỗi vợ con cho ta một chút - một chút xíu thôi trong góc tâm hồn ta cho ta một khoảng trống để chứa chấp những kỷ niệm của một thời nông nỗi, tuy ồn ào cay đắng nhưng nó cũng ngọt lịm như mật ngọt của đời. Đừng bắt ta phải xóa nó đi, vì ta càng cố xóa nó đi thì nó càng hiện hình nguyên vẹn, như thủa ban đầu. Nhưng nói thật ra khi nhớ đến nó đời ta thấy vui hơn chăm đắp cho cuộc sống hiện tại.
Người yêu hỡi! ta biết em cũng không ba giờ quên được ta, nếu bảo em cố quên đi thì đó là một điều sỉ nhục, nên tốt hơn hết em cũng hãy như ta cứ để thời gian trôi qua là phương thuốc màu nhiệm để rồi ta quên em, em quên ta và chúng ta xây đắp lâu đài hạnh phúc gia đình mình một cách trọn vẹn./.
Hoài Anh Kỷ niệm buồn 1992
Không có nhận xét nào: