Thứ Tư, 10 tháng 11, 2010

NGHE ÔNG DƯỞNG KỂ



Tui lăn lộn với thằng Mỹ chín năm,

Mất một chân, thật là cực khổ.

Chẳng bằng mười lăm năm Tôi tủi hổ,

Chống quan tham mà dù lộng dấu che.

*

* *

Ông bức xúc, ngồi kể chuyện Tôi nghe,

Nào chuyện bán đất, nào thương binh giởm.

Vợ chồng chủ tịch I thật ghê gớm,

Hai lần đạo ngũ được làm quan.

*

* *

Huân chương chiến công vợ I làm gian.

Vợ I không hề tham gia du kích.

Dân Q.P đều biết ông chủ tịch.

Tay không mà bắn cháy tàu bay

*

* *

Ông vừa kể vừa khen đời đổi thay,

Như chuyện Thạch Sanh-Lý Thông thuở ấy.

Ông thật thà như Lão Nông đến vậy ,

Tại sao ? đời lại bạc nghĩa bỏ quên.

*

* *

Đôi mắt hiền từ bốc lữa cháy lên,

Bộ long mày trên bảy mươi khát vọng,

Cái chân cụt vẫn chèo, vẫn chống,

Huyện, Tỉnh, Trung Ương.Tui đi hết cả rồi.

*

* *

Tôi xin ông giao bộ hồ sơ cho Tôi.

Ông nhìn Tôi rồi nghi ngờ nói tiếp.

Bữa trước có tay phóng viên về làm việc,

Tui giao hồ sơ, Hắn biến mất tiêu.

*

* *

Nghe ông nói, Tôi xót xa bao nhiêu,

Thương cái lưng cồng mười lăm năm lặn lội.

Chống quan tham lũ bè mốc nối,

Đến hôm nay, sức ông kiệt héo dần.

*

* *

Ích lợi là của nước, của dân,

Tại sao? kẻ chức quyền lơ bỏ.

Bọn quan tham xã Q.P nằm đó,

Lộng hành, nhũng nhiễu ô dù che.

*

* *

Cốc kêu Trời, sao ? Trời chẳng chịu nghe.

Mây mưa ơi! Về đây làm lủ lụt,

Cho dân Q. P được nhờ đôi chút.

Ông Trời ơi! Công bằng vụt biến đâu ?

Hảy về đây tiêu diệt lủ mọt sâu.


Hồ Nôốc : ‘ tặng ông Dưỡng ở xã Q.P

năm 2009’


Không có nhận xét nào:

Video Of Day

Find Us On Facebook

foxyform