Chiều ciều ông Đội đi câu
Cái be, cái hụ, cái bầu sau lưng.
Cha già con dại anh ơi
Anh đi cờ bạc suốt đời, suốt năm
Anh thua hàng chục, hàng trăm
Em đi bán vãi nhặt năm ba đồng
Cha già con dại chờ mong
Anh đi vui thú chơi rong một mình.
Con heo thì bằng con mèo
Làng ăn không hết, làng treo cột đình
Quan viên đánh trống thình thình
Ai ăn thịt mở ra đình mà ăn.
Em đây là gái năm con
Chồng em rộng lượng em còn chơi xuân.
Con mèo là con mèo ngao
Ngoa lên một tiếng mâm cao cổ đầy.
Làm trai ở đất làng ta
Đa mang cờ bạc thật là khốn thân
Tháng giêng cầm áo, cầm khăn
Tháng hai đi ở, bán dần ruộng quan
Tháng ba công nợ vô vàn
Người đi mắng chửi còn oan nổi gì?
Mẹ già hết gạo treo niêu
Mà anh khăn đỏ, khăn điều vắt vai.
Cũi mục thì giữ bo bo
Của người thì thả cho Bò nó ăn.
Cô kia mặt trẻm mày trơ
Vàng treo, bạc quấn cũng dơ đáng đời.
Đẻ con chẳng day, chẳng răn
Thà rằng nuôi lợn mà ăn lấy lòng.
Làm thân con gái chẳng lo
Ngủ chưa đúng buổi dậy đo mặt trời
Quần áo thì rách tả tơi
Lấy rơm mà túm mỗi nơi một đùm
Một trâu anh sắm hai cày
Một chàng hai thiếp có ngày oan gia
Chả yêu thì bỏ nhau ra
Làm chi một ổ hai gà ấp chung
Vợ mười tám chồng mười ba
Ngồi rồi nu nông nu na đở buồn
Mười tám vợ đã lớn khôn
Nu na nu nống chồng còn mười ba
Mẹ ơi! Con phải gở ra
Chồng con nu nống nu na suốt ngày
Đêm nằm khắc khoải canh chầy!
Mẹ em tham gạo tham gà
Đem em gả bán cho nhà giàu sang
Chồng em thì thấp một gang
Vắt mũi chưa sạch, ra đàng đánh nhau
Trách cha trách mẹ tham giàu, tham sang.
Ai là cho bến xa thuyền
Cho trăng xa cuội, bạn hiền xa nhau
Cha mẹ sao chẳng nghĩ sâu
Để thương, để nhớ, để sầu cho ai
Có quà mang đến lễ cha
Nữa kín nữa hở bỏ qua gầm bàn
Công khai tiếng lễ rỏ ràng
Cha liền nỗi giận mắng tràn thiệt thân.
Ba vợ bảy nàng hầu
Đêm nằm chuồng trâu, gối đầu bằng chữ.
Chiều chiều ra đứng bờ sông
Kẻ béo cho chết người không động mình.
Ông sư, Bà vãi cuộn tròn lấy nhau.
Có tội thì lội xuống sông
Đánh ba tiếng còong thì tội nổi lên.
Lạy trời, lạy phật, lạy vua
Để tôi sức khỏe tôi xua con ruồi.
Ngồi buồn đốt một đống rơm
Khói lên nghi ngút chẳng thơm chút nào
Khói lên đến tận thiên tào
Ngọc Hoàng phán hỏi: Thằng nào đốt rơm?
Bươnn bướm mà đậu cành hồng
Đã yêu con chị lại bồng con em.
Thầy cúng ngòi cạnh gường thờ
Mồn thì lẩm bẩm, tay sờ đĩa xôi.
Tiền buộc dải yếm bo bo
Trao cho thầy bói đâm lo vào mình
Không có nhận xét nào: